20 năm trước…
Lúc mình còn là 1 nhân viên kỹ thuật máy tính, thi thoảng nhận được 1 cuộc gọi vào phòng dịch vụ với giọng hớt hải “Tôi có hợp đồng cần gửi gấp mà bây giờ máy tính không gõ được tiếng Việt…”. Nhận nhiệm vụ lên đường. Đến chỗ khách hàng, lục khục xem xét rồi bấm ALT + Z, thế là máy lại gõ được tiếng Việt.
Xong việc, chìa hoá đơn ghi: 7USD/giờ làm việc. Khách trợn mắt bảo “Em làm có 3 giây, mà tính tiền cả giờ. Bấm 1 cái nút mà thu những 7USD?”
Mình cười bảo: “Bấm nút thì miễn phí, biết nút nào để bấm là 7USD”.
Khách vẫn phải trả tiền, mặt đéo vui lắm!
Họ không hiểu hoặc không muốn hiểu: Nếu đéo có mình bấm nút, rất có thể họ đã mất cái hợp đồng hàng trăm triệu.
12 năm trước…
Mình thành lập công ty tư vấn truyền thông & thương hiệu. Ký 1 cái hợp đồng tư vấn 80 triệu, thu trước 1 nửa. Lăn lộn vật vã để viết ra bộ quy trình có 9 trang slide, mỗi slide 9 dòng. 3 tháng sau, mọi thứ của khách vào guồng, hình ảnh trở nên chuyên nghiệp, bao bì long lanh. Mình chìa hợp đồng thu nốt 40tr, khách bảo: “Còn 1 số chỗ cần chỉnh sửa, xong mới có thể nghiệm thu và thanh toán nốt.”
“1 số chỗ” đó của khách khiến mình mất thêm 3 tháng nữa, nhiều khi phải đi năn nỉ như ăn xin để nó nghiệm thu nốt cho mình. Đến hôm nay, sau 12 năm, có khá nhiều khách hàng củ chuối đã lì lợm khiến mình nản mà bỏ cuộc và không bao giờ thu được nốt nửa số tiền lẽ ra mình phải được nhận.
Họ không hiểu và đéo muốn hiểu: Nếu đéo có mình, công ty của họ đã mất gấp hàng chục lần số tiền 40tr đó.
7 năm trước…
Mình thành lập phòng khám nha khoa. Có nhiều khách ôm mồm sưng vù vào, sau đó lên ghế, được chỉ định nhổ răng + điều trị viêm với giá 2tr VND.
5 phút sau răng được nhổ, khách hết đau. Chìa hoá đơn ra, khách trợn mắt: “Có 5 phút mà thu những 2tr á?”
Bọn mình cười bảo: “Nếu anh thích, hãy nằm lại lên ghế, bọn em sẽ nhổ khuyến mãi thêm cho anh vài cái răng, nhưng lần này, bọn em sẽ làm thành 4 tiếng”.
Khách trả tiền, mặt nhăn như khỉ ăn cứt.
Họ không nhớ hoặc đéo muốn nhớ rằng họ đã đau đến nổ óc ra như thế nào và nếu không có mình, họ sẽ ôm cái mồm sưng vù đó thêm vài tháng nữa.
4 năm trước…
1 thằng bạn đến gặp mình, khóc, quỳ xuống và nói: “Vợ cũ tao nó tranh chấp nhà, toà đến niêm phong nhà nên ba con tao hiện không có chỗ để về mà tiền thì tao không còn, hãy giúp tao…”
Mình chuyển cho nó 60tr. Nửa năm sau hỏi, nó bảo: “Tao vay mày bao giờ?”
Thế là mình mất mẹ thằng bạn và mất luôn cả tiền.
3 năm trước… Mình kết luận: CON NGƯỜI LÀ GIỐNG LOÀI VÔ ƠN
Vì thế, sau này mình đéo làm người tốt nữa.
Thấy mày chết, kệ mẹ mày chết vì tao hiểu, tao có cứu mày, đến khi mày thoát chết rồi thì mày cũng lại phát biểu “Nó có làm gì nhiều đâu, chỉ là vài động tác vớ vẩn thôi ý mà”
Từ đó trở đi, mình luôn THU TIỀN TRƯỚC và làm đúng với cam kết của mình. Nói gì làm đó, thi thoảng làm nhiều hơn. Sau đó, một vài khách hàng âm binh vẫn leo lẻo: “Anh chỉ tư vấn vớ vẩn thôi mà thu từng ấy tiền…”
Chúng nó đéo hiểu hoặc đéo muốn hiểu: Ngày nó gặp mình, nó đang đứng trước nguy cơ rơi mất hàng tỷ, nhờ 1 lời tư vấn của mình nó mới thoát khỏi việc mất tiền và có ngày hôm nay.
Cũng như việc bấm cái nút cách đây 20 năm. Nói thì miễn phí, biết nói gì thì phải TRẢ PHÍ và TRẢ TRƯỚC.
BÀI HỌC 1: Hãy LẤY ĐỦ TIỀN khi khách hàng của bạn đang xoắn (Vì hết xoắn là nó đéo trả tiền nốt đâu).
BÀI HỌC 2: Không trả tiền, không nói chuyện – NO MONEY NO TALK.
PS: Đừng sốc khi khách hàng của bạn hôm trước có thể khóc với bạn nhưng khi nó thoát khỏi khó khăn thì quay đầu bảo bạn chẳng làm được gì cho nó. “CON NGƯỜI LÀ GIỐNG LOÀI VÔ ƠN” nhớ chứ?
Hãy thu tiền trước, vì ít nhất khi bọn âm binh đó trở mặt, bạn vẫn còn TIỀN.
Nguyễn Vĩnh Cường
TP. Hồ Chí Minh 8/5/2020